80 Năm Co`n Ngủ Chưa Tỉnh Thức
Năm 2009, chủ tịch nước cộng sản Nguyễn Minh Triết đã cho người Việt Nam trên thế giới có những trận cười nghiêng ngả khi ông xuất hiện tại Cuba và trong đại hội chiêu dụ “Việt kiều” tổ chức tại Hà Nội với những lời phát biểu rất ngô nghê. Một số không ít đã tặng cho Triết biệt hiệu “danh hài 2009.” Nay thì 2010, những nụ cười có thể thấm thiá hơn khi nhìn toàn Đảng xảy ra tại đại hội kỷ niệm 80 năm ngày thành lập Đảng Cộng Sản Việt Nam.
Biết rồi khổ lắm nói mãi!
Ngày 3/2/2010 Đảng Cộng Sản Việt Nam gom tụ hầu hết các lãnh đạo và được đưa lên truyền hình cho dân chúng xem cũng như trên thế giới qua youtube. Người ta đã chê Triết làm trò cười khi hô hào ca ngợi Đảng thì trong lần này các ông bà đảng viên có gỡ gạc “thanh danh” cho Đảng chút nào không?
Đài truyền hình của Đảng đã trình bày khá trung thực về hình thức buổi lễ này. Phải quay phim trình chiếu để phô trương “lực lượng nồng cốt” đang “xây dựng Đảng.” Mới vào buổi lễ thì cũng có vẻ xôm tụ khi các công thần chấp tay chào cung kính, và mọi ngươi đều vỗ tay. Để thấy não trạng của các ông bà đảng viên thế nào người xem chỉ nhìn vào gương mặt, tư thế ngồi, và họ có lắng nghe Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh nói hay không.
Đoạn phim chiếu nhiều lần hầu như nhiều góc cạnh trong phòng. Không biết anh quay phim có bị kiểm thảo không, chứ người xem thấy hàng ghế nào cũng có nhiều người không“nghiêm túc.” Họ không ngủ gục thì ngáp, không ngáp thì mặt mày lơ đãng phóng hồn đâu đâu. Trên bục thì Nông Đức Mạnh cứ gục đầu vào trang giấy mà đọc thao thao có tuyệt. Nó không bất tuyệt tại vì có gì mới lạ đâu để hấp dẫn người nghe. Cũng là những câu nhàm chán trên những lưỡi gỗ của các ông đảng viên sừng sỏ trải dài trên 80 năm qua.
Nông Đức Mạnh: Đảng ta vẫn là đảng cầm quyền
Nhật Bản sau 15 năm bị 2 trái bom nguyên tử đất nước tan hoang đã trở thành một quốc gia giàu mạnh phát triển. Việt Nam sau 35 năm người dân vẫn còn bị cấm đoán quyền tự do phát triển trí tuệ. Thế mà những lưỡi gỗ như Ngô Thành Dương, gọi là giáo sư trưởng khoa triết học tại Hà Nội, vẫn phát biểu “vận động học tập tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh” để“tăng thêm niềm tin của đảng viên và nhân dân…” Thế thì đến 80 năm sau đảng viên và nhân dân vẫn chưa có niềm tin gì ở Hồ Chí Minh và Đảng mà đến nay lãnh đạo vẫn luôn phải nhắc nhở và nhắc nhở mãi …20 năm, 30 năm nữa chăng ? Hay hơn thế nữa vì Đảng vẫn chủ trương độc tài toàn trị muôn đời trên mãnh đất Việt Nam. Nhưng mà theo cái đà ngủ gục này thì không biết Đảng sống được mấy năm nữa?
Thật vậy, với ý đồ mị dân, lưỡi gỗ Nông Đức Mạnh đã phát biểu là “…đến năm 2020, về cơ bản Việt Nam sẽ trở thành nước công nghiệp theo hướng hiện đại.” Thế thì Việt Nam đến nay vẫn chưa có gì gọi có phương cách hiện đại, mà còn đi xuống nữa nhất là về mặt văn hoá trong đó có tôn giáo? Ước vọng của Mạnh là giấc mơ của Đảng chỉ về cơ bản thôi chứ không dám mơ tới hệ thống công nghiệp quy mô. Nhưng mà Mạnh đã đi quá sai với sự tính toán của chuyên gia thế giới, phải là ít nhất 158 năm Việt Nam mới theo kịp Singapore, đừng nói chi tới Hoa Kỳ và các nước tiến bộ khác.
Đó là tại sao các ông bà đảng viên ngáp dài ngáp vắn ngủ ngáy khò khò…Các “đồng chí” trẻ tuổi có thể tin chút ít về một Việt Nam có một “cơ bản” tiến bộ, nhưng mà các “đồng chí” già đã có quá nhiều kinh nghiệm nghe lưỡi gỗ rồi, và trong não trạng cũng đã hiểu quá rõ là dưới chế độ độc tài toàn trị việc hô hào tiến lên xã hội chủ nghĩa chỉ là một cái bánh vẽ mà thôi.
Nông Đức Mạnh nói như thét: “…Chúng ta tin tưởng vững chắc Đảng Cộng Sản Việt Nam nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc trọng trách của mình…quyết tâm xây dựng nước Việt Nam hoà bình, độc lập, thống nhất, dân chủ giàu mạnh để tiến lên chủ nghĩa xã hội.” Thế thì 35 rồi Đảng vẫn hát hò giống nhau, vẫn chưa hoàn thành trọng trách, vẫn còn trên đường để Việt Nam có hoà bình (Đảng chiến tranh với toàn dân mỗi ngày), độc lập (Đảng phải nghe theo Trung Cộng đến phải dâng đất nhượng biển của tổ tiên), thống nhất (lòng dân chưa là một với Đảng). Còn 2 chữ “Tự Do” thì không thấy ai đề cập đến trong ngày này. Dân chủ kiểu của Mạnh nói với ý là “dân làm chủ mà nhà nước lãnh đạo” thì mọi người đều biết.
Mọi người dường như có thói quen trong mỗi lần hội hop. Sau khi nghe Mạnh la to “Chủ Tịch Hồ Chí Minh vĩ đại sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta” thì họ bắt đầu mở mắt tỉnh táo lại chút ít để sửa soạn ra về sau khi làm xong phận sự.
Bút Sử
6/2010
No comments:
Post a Comment