Bien Co Tam Toa va Hanh Dong Nem Da Giau Tay
Trong vòng gần hai tuần lễ nay, vụ giáo dân tại giáo xứ Tam Toà, thị xã Đồng Hới, tỉnh Quảng Bình bị công an đánh đập, bắt giam là đề tài nóng làm nhiều người chú ý. Với làn sóng càng ngày càng có thêm phản ứng từ mọi nơi, nhà nước cộng sản Việt Nam đối phó như thế nào?Theo tin của các phóng viên từ Tam Toà được đăng tải trên VietCatholic News và các hệ thống thông tin khác: Các vị linh mục và giáo dân đệ đơn nhiều lần xin lại Tam Toà cho giáo xứ, nhưng nhà nước lặng thinh lấy cớ là để làm di tích cho tuổi trẻ học về “tội ác chiến tranh.” Một số bài viết và tài liệu cũng cho thấy trong thời kỳ chiến tranh, Tam Toà là nơi Việt cộng lợi dụng để làm vũ khí tuyên truyền. Có nhân chứng kể lại vụ nổ tại Tam Toà do chính Việt cộng gây ra rồi đổ thừa cho Mỹ.
Dù nhà cầm quyền địa phương tại Quảng Bình không đáp ứng nguyện vọng của giáo xứ, cuối cùng thì giáo dân đã quyết định làm lễ tại ngay khung viên nhà thờ và người ta tiếp tục tụ họp. Số người càng ngày càng đông nên có nhu cầu dựng lều để tránh mưa nắng, sương gió… Ngày 20/7/2009, công an đến đàn áp, tịch thu vật liệu, đánh đập, bắt bớ, kể cả trẻ em cũng không tránh khỏi.
Những người vào thăm về cho chúng tôi biết những người bị giam trên thân thể có nhiều thương tích bầm giập. Ðược biết những thương tích đó là do công an đánh đập hôm 20 Tháng Bảy 2009.”
Hiện nay, vẫn có 12 người chưa biết bị đưa đi đâu sau khi bị lôi lên xe cảnh sát và bị đánh đập tiếp. Thậm chí có một đôi vợ chồng bị công an đánh đập lôi lên xe, chị vợ bị kéo lê trên mặt đất tuột hết cả quần vẫn không tha.
,… công an đã dùng dùi cui và công cụ hỗ trợ đánh thẳng vào mặt giáo dân không thương tiếc và lôi xềnh xệch những người đó ra xe, những người khóc than, kêu gào cũng bị đánh đập và điệu lên xe khủng bố. Thậm chí, ngay cả sau khi lên xe, họ vẫn bị đánh đập tiếp.
Cuộc đàn áp tiếp tục. Tuần sau, được biết trong số những người bị đánh đập có hai vị linh mục. Ngày 28/7/2009, linh mục Ngô Thế Bính bị đánh khi ngài vào thăm linh mục Nguyễn Đình Phú, người bị công an đánh hôm trước đó.
Cha Lai cho biết: “Cha Bính bị đánh gãy 2 răng, bị đánh vào đầu rất mạnh, mắt của Ngài bị đánh bầm tím. Ngài phải khâu trên trán và dưới môi”.
Bản tin tường thuật ghi tiếp:
…có những người mặc áo thường dân hoặc sắc phục công an lượn xe qua lại nhiều lần, thậm chí tại phía bên kia đường đối diện nhà thờ, có cả cán bộ công an đứng quay phim, chụp hình. Tuy nhiên, khi giáo dân giơ máy hình về phía họ thì họ bỏ trốn.
Hình chụp công an và người mặc thường phục đứng chặn các góc đường không cho giáo dân vào Tam Toà.Đó là một bộ mặt với nhiều màu sắc của tập đoàn công an. Xin đưa ra thêm một chút về hành động hèn hạ của nhà nước cộng sản vào những năm gần đây: Tàu Trung Cộng tấn công tàu nhỏ của ngư dân vùng Quảng Ngãi, Nghệ An…. Trung cộng bắt giữ hằng chục tàu cá và đánh đập ngư dân, cũng như bắt hằng trăm ngư dân. Việt cộng loan tin đó là những chiếc “tàu lạ.” Họ cũng không tốn công điều tra hay tìm cách giải cứu những ngư dân đó một cách thỏa đáng. Ngược lại, họ sẵn sàng tập trung đội ngũ công an, cảnh sát cơ động, cán bộ, du đảng, xã hội đen để càn quét giáo dân xuống đường nói lên nguyện vọng một cách ôn hòa.
Sau biến cố thì người ta thấy những tấm hình linh mục bị đánh sưng mặt mũi, gãy tay, những cụ già, trẻ em bị thương tích, nhưng không ai có cơ hội chụp được hình khi xảy ra vụ đánh đó. Họ đánh dân nơi hang ổ của công an; hoặc đánh công khai nhưng nếu ai chụp hình thì máy bị tịch thu.
Cách thức đàn áp và khủng bố này có gì mới lạ không?
Lối đánh đập và khủng bố này xem ra đã xảy ra trong nhiều trường hợp. Thủ đoạn ném đá dấu tay đã nằm trong chương trình của tập đoàn Hồ Chí Minh có thể nói từ thời chiến thuật Cải Cách Ruộng Đất tại miền Bắc mà họ gọi là “long trời lở đất” đã sát hại ít nhất nửa triệu dân. Con số người chết cao như thế là phải kể luôn những vụ thanh toán nhau giữa những thành phần ham sống sợ chết, trẻ con bệnh tật và chết đói vì cha mẹ bị đấu tố, nhiều người chết trong nhà giam liên can tới Cải Cách Ruộng Đất v.v..
Phương pháp đàn áp là những cái nhai đi nhai lại mà Đảng đã học từ thời Mao. Học giả Hoàng Văn Chí, vào 1962, đã cho rằng Đảng Cộng Sản Việt Nam lãnh đạo bởi Hồ Chí Minh không có gì gọi là có sáng kiến cả, sau khi ông Hoàng biết ra sự thật Hồ đã sử dụng toàn bộ cách thức giết người và khủng bố của Mao.
Nhiều phiên “Toà Án Nhân Dân” để đấu tố địa chủ đã xảy ra liên tiếp, có khi không hẳn là địa chủ mà chỉ là những nông dân với vài sào ruộng bị kích lên thành phần, hoặc những nạn nhân bị liên quan. Việt Minh đã soạn ra một kế hoạch tinh vi đưa đẩy nhiều người vào cái tròng “tử tội” để đạt chỉ tiêu mà Mao đã đề ra.
Ông Hoàng Văn Chí, tác giả “Từ Thực Dân tới Cộng Sản,” (trang 133) ghi:
Điều đáng chú ý là đảng viên và cán bộ đảng không trực tiếp nhúng tay vào các vụ tra tấn này. Họ giao công việc cho “cốt cán”, vì cốt cán không phải là người của Đảng và của chính phủ. Như vậy là cốt để sau này Đảng có thể ngang nhiên phủ nhận mọi trách nhiệm và, hơn nữa, đổ hết cả tội lỗi vào đầu nhân dân.
Người ta sợ mấy “ông cốt cán” lắm. Họ là thành phần có tội trong xã hội và rất hài lòng làm công tác chuộc tội bằng cách thi hành lệnh do cán bộ của ông Hồ giao phó. Hơn nửa thế kỷ sau, cách dùng người kiểu này vẫn còn xảy ra trong “xã hội chủ nghĩa” tại Việt Nam. Người nhà của bà Trần Khải Thanh Thủy phải thức sáng đêm “canh” vì sợ mấy “ông” xã hội đen hay công an giả dạng phá cửa nhà bà. Những người con của mục sư Nguyễn Công Chính phải trốn dưới gầm bàn để tránh né những mảng cây và vật dụng trong nhà bay tứ tung khi mấy “ông” đập phá nhà mục sư vào 1, 2 giờ sáng. Trong hiện tượng Tam Tòa này thì mấy “ông” là những “dân tự phát” lượn xe qua lại, chặn các nẻo đường, và đánh đập dân.Báo chí của Đảng nếu có đăng tin thì không bao giờ dám nhìn nhận hành động đó là của công an hay tay sai của công an, cán bộ. Nếu loan rằng họ là dân thường hay thành phần xã hội đen thì cũng chưa bao giờ nghe tin điều tra để làm cho ra ánh sáng. Tóm lại thì người dân vừa sợ Đảng, vừa sợ mấy “ông.”
Thời đó người ta hay nói mấy “thằng” trở thành “ông” là vậy. Có những câu vè truyền tụng như sau:
Trời làm một hội lăng nhăng
Thằng hoá ra ông, ông hóa ra thằng
Trời làm một hội lông nhông
Ông hóa ra thằng, thằng hóa ra ông
Hoàng Văn Chí là nhân chứng của chế độ tàn bạo thời Hồ Chí Minh còn kể lại một vụ rất là buồn cười xảy ra trong một lớp học cấp 1. Cô giáo cho ra đề tài bài luận “Các em hãy tả một “đấu” trong xã các em.” Trẻ em cứ thật tình tả cảnh bắt người, đánh đập, trói, tra tấn, v.v… Cuối cùng các em không quên ca tụng đường lối sáng suốt đúng đắn của Đảng và ‘Bác Hồ!”Giáo dân các vùng sau khi nghe 19 người bị đánh và bị bắt giam, họ xuống đường với nhiều biểu ngữ biểu lộ lòng can đảm, không có cái nào là nền đỏ chữ vàng. Những bài tường thuật cho thấy hình ảnh và diễn cảnh tại nơi có biến cố:
Trên suốt quãng đường đi đến Tam Tòa, những câu khẩu hiệu vàng đỏ sặc sỡ: ‘Công an nhân dân, vì nước quên thân, vì dân phục vụ’, ‘Công an nhân dân làm theo lời bác’ hay ‘Toàn dân đoàn kết xây dựng đời sống văn hóa’.
Giáo dân có cảm tưởng những câu khẩu hiệu này như là trêu tức họ và thật là mỉa mai!Khi tin tức và hình ảnh dồn dập trên các mạng lưới toàn cầu, Việt cộng cũng cho ra một video tuyên truyền trên youtube, phỏng vấn một vài quan chức tại Quảng Bình. Lại cũng luận điệu là giáo dân tụ họp trái phép, bị xuí giục (mà không nói ai xúi giục), nhà nước dùng nhà thờ Tam Toà để làm chứng tích cho tuổi trẻ hiểu về “tội ác chiến tranh.”
Việt cộng lại dùng con bài “tuổi trẻ.” Vậy thì hãy nói tới tuổi trẻ hôm nay nói chung, và nói riêng tuổi trẻ tại Quảng Bình. Người ta thấy hàng ngàn gương mặt trẻ, có thể nói từ 12 tuổi trở lên rất nhiều trong đám đông lên đến hàng trăm ngàn hôm đó tại buổi xuống đường. Tuổi trẻ là lứa tuổi trong trắng, thật lòng, có sao nói vậy.
Như tuổi trẻ của thời Cải Cách Ruộng Đất viết kể về những buổi đấu tố, tuổi trẻ hôm nay, nếu phải hay nên ghi lại biến cố Tam Toà này, các em không thể quên ghi những hành động đánh đập giáo dân, thả lựu đạn cay, dùi cui, gậy gộc, xe bắt tù…Có thể các em cũng kết luận bằng một trong những câu khẩu ngữ giăng hai bên đường đi đến nhà thờ: “công an nhân dân làm theo lời Bác!”
Bút Sử
7/2009
7/2009
No comments:
Post a Comment